xuống 1 nửa giờ thành ra cái trói chân, tôi chẳng cựa quậy được nữa, may còn đôi tay cử ta nên tôi còn đôi chút yên tâm, tôi thầm nghĩ:” có phải mẹ tính đánh đòn tôi không vậy, không phải chứ, lớn thế này rồi…”. Nhưng không phải, mẹ không có cầm roi hay cái gì hết… Mẹ tôi cũng leo lên giường, ngồi đè lên tôi, rồi bất ngờ đấm vào ngực tôi bình bịch như đứa trẻ ăn vạ vậy, mẹ vừa đấm vừa kêu la: – Cho con biết tay này, con hỗn lắm biết không… huhu… Toàn bắt mẹ làm chuyện bậy bạ như thế, con có