Lúc ăn 2 đứa bát nháo bao nhiêu thì giờ im thít bấy nhiêu. Nó ngồi một đầu ghế hai tay ôm đôi vai nhỏ bé cúi gằm như xấu hổ vì trước mắt, xung quanh, vv… toàn những cặp đang ôm nhau… chút chít, tôi ngồi 1 đầu ghế người thẳng đơ như cái cán chổi nếu không có mấy con muỗi dưới bờ hồ bay lên “đớp” tôi thì chắc tôi sẽ nghĩ là tôi biến thành tượng đài anh Lý Tự Trọng thứ 2 ở cái bờ hồ này mất.