nhìn cử chỉ của Ngọc Sương và bà ngoại thì cũng hông kèm được sự buồn cười mũm mĩm trên môi, tôi đi vô và trêu ghẹo Ngọc Sương: – Ủa? Cháu là ai vậy taHi hi – Ơ, anh trêu em, anh xấu lắm! Em ghét anh! Hì hì Bà ngoại thấy hai đứa tôi hồn nhiên như vậy thì bà cũng rất vui, vì dù sao thì bà cũng từng trải qua thời kỳ con gái yêu đương nam nữ mà, nên bà nói chen vô: – Thôi hai đưa đừng trêu ghẹo nhau nữa, bà nhận ra rồi, cháu gái bà bây giờ lớn và xinh đẹp quá. Nhưng còn cháu là người mà mẹ Ngọc